Khúc hát Người thương

.

Lúc mới bắt đầu lang thang trên những trang thi ca mạng, tôi không mấy chú ý đến Người thương, bởi sự đắng lòng trong những tác phẩm của Người thương thường khiến tôi cảm thấy nhụt chí...

Càng đọc, càng thấy những bài thơ ấy, như cốc cà phê buổi chạng vạng, càng uống càng say, rất thơm rất đượm.

Gọi


Nguoi_thuong



Trở về đi anh
Để tình yêu
Được trở thành quả ngọt,


Trở về đi anh
Để em tin nốt
Những điều đã trót tin.


Trở về đi anh,
Để thấy môi em
Vừa chín,


Nhận chìm
Những bão dông
Che im
Những lạnh đông

Và Em
Nghe lại yên bình
Từ tiếng mầm
Hy vọng.


Đơn độc



Nguoi_thuong



Có những lúc em phải tới một mình,

Những con đường lại cứ dài quá thể!

Đêm thành mưa, và ngày còn hơn thế,

Vỗ nhịp nhàng những tiếng chẳng say mê.



Biết anh vẫn chờ ở phía xa kia

Con đường không còn dài, nhưng mệt mỏi,

Như những đám mây cõng mặt trời gắng gỏi

Nghe tiếng nước rồi, có thấy dịu niềm mong?



Em đi về phía anh, đi về phía mênh mông

Bằng những ảo ảnh đã hoá thành cuộc sống,

Hãy đón em với vòng tay ấm rộng

Và nụ hôn dài,

... dài đến triệu năm không?




Quên

Nguoi_thuong


Lạnh không anh những ngày tháng xa nhau
Em xin lỗi những lúc không còn nhớ
Em xin lỗi có lúc không trăn trở
Gió yếu rồi thuyền đi nổi không anh?


Nỗi nhớ sẽ vui khi được gọi tên
Em lơ đãng và rồi quên đi đấy
Không phải quên anh, mà quên mất nhớ
Quên cả buồn, quên mất cả tương tư.


Đừng trách em, em không phải thờ ơ
Không phải quên anh, anh biết rồi anh nhỉ
Khi lỡ gần ai một buổi chiều, em nghĩ
Giá được gần anh, dù chỉ một buổi chiều !


Anh thấy không,em vẫn biết nhớ nhiều
Không phải quên anh, không quên đâu anh nhỉ
Nếu tiếng em cười chiều nay hơi hoan hỉ
Không phải em vui khi mình phải xa nhau.
Anh biết rồi, em không phải quên đâu.


0 nhận xét:

Post a Comment