Công văn đòi công nợ

.


Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam

Độc lập – Tự do – Hạnh phúc

***

Hà Nội, ngày 22 tháng 01 năm 2010


- Căn cứ thông tư số 282/TT-GG&LQ ký ngày 08 tháng 12 năm 2007, về việc gặp gỡ và làm quen của các nàng xí xớn
- Căn cứ quyết định số 244/QD-HTT ký ngày 07 tháng 12 năm 2008, về việc thành lập, xây dựng và triển khai các hoạt động có liên quan đến HTT
- Căn cứ quyết định số 294/QD-CDN ký ngày (giấy tờ thất lạc chả nhớ ký ngày nào) về việc thành lập, cơ cấu tổ chức và chức năng nhiệm vụ của Blog Con đường nắng


Đại diện Ban kế hoạch- Tài chính của blog Con đường nắng, gửi đến Quý khách hàng:


Công văn
v/v: Đề nghị thanh toán công nợ quá hạn



Điều 1: Đề nghị các Quý khách hàng thực hiện đúng và đầy đủ các nội dung công việc đã đề ra trong thuyết minh của đề tài, những nội dung đang dở dang đề nghị làm nốt. Những nội dung đã hoàn thành đến hết giai đoạn chụp ảnh, đề nghị cho nghiệm thu, cụ thể là những nội dung sau:


1. Buloong:

- 5 em tuần lộc

- Bộ áo đã dự thi vui hè


2. Oni:

- túi tiền xu cho bà ngoại

- 5 em chim béo

- Wedding Record cho chị nào ko nhớ

- Khăn đã dự thi Vui hè


3. Roma:

- doily đã thi Vui hè

- doily Morning Harvest

- các loại chiến lợi phẩm



Điều 2: Nếu có thiếu sót, Ban Kế hoạch – Tài chính sẽ có trách nhiệm tiếp tục bổ sung tại entry này


Điều 3: Trưởng ban Ứng dụng và Triển khai công nghệ, Trưởng ban Hợp tác quốc tế, Trưởng ban Kế hoạch – Tài chính cùng các cán bộ có tên trên chịu trách nhiệm thực hiện công văn này càng nhanh càng tốt.




Buloong (đã ký)

Nghééé Ọ ọ ọ ọ...

.
Đăng tải thư mật của mẹ 3T: chưa thể trả lời thư này vì vẫn nợ ảnh :(

đúng là áo mới của em Nghé xinh đẹp quá, đẹp hơn hẳn áo cũ ...






Nghééé Ọ ọ ọ ọ...
from tripletvn by 3T
Photobucket

Cái này của các cô Ất Sửu đã đến tay cháu Nghé (Kỷ Sửu) vào ngày 07/08/09. Cháu đã được mặc quần áo thế này (dưng mà ko có đồ trang sức màu mè vì lý do là cái khung này là khung 2 mặt, cái kính trong suốt nên ko muốn dùng bo). Cảm ơn thì ko biết bao nhiêu cho vừa, đây là món xstitch đầu tiên được tặng (ko kể món thêu trên PC nhá) vì ko hiểu có phải mọi ng nghĩ đi sang bển là bển nào cũng lạnh ko mà trước lúc ra đi kỷ niệm 100% là đồ len/sợi. Mẹ cháu đã phải ngồi ôm cái tác phẩm này lúc còn "nude" mất cả buổi tối để sờ mó ngắm vuốt (đến nỗi AX phải kêu là cái này vẽ quách cho nhanh thêu làm gì cho mệt!), và sau vài ngày suy nghĩ quyết định bộc bạch thật thà thế này: Làm con cháu nhà cô Bu thật sướng vì luôn được tắm gội sạch sẽ, tóc tai mượt mà, ăn mặc đẹp đẽ (có kèm cả underwear :D), mẹ cháu thật xấu hổ:

- 2 sợi chỉ của cô Bu đúng là cứ song song ý ko xoắn vào nhau bao giờ (railroad technique), mẹ cháu thì mũi thêu ít khi đều tăm tắp và nuột nà đến thế, lý do là ko chịu thêu khung, cứ 1 tay túm vải 1 tay kim và nhiều khi xuyên 2 lỗ một nên xấu là phải (hix, khổ thân cho những ai đã từng bị mình tặng quà thêu), "rosemary" là bức thêu khung duy nhất tới giờ.

- Các cháu nhà này giỏi lắm là được tắm gội và chải đầu (là lượt), mà cũng phải về sau mới biết chứ một đàn cháu đầu tiên đều nheo nhóc nhăn nhúm cả hixhix... Hôm rồi 2 VC tranh luận mà ko biết cô Bu cho cháu mặc underwear thương hiệu gì ấn tượng thế, rất gọn gàng chắc chắn, mẹ cháu nghĩ là mếch (vì ko biết có keo gì dán được vải thế), bố cháu nghĩ là vải thường, mà quả thực là mẹ cháu thấy nống vải y chang even weave mẹ cháu đang dùng để... thêu (khoảng 40ct, thêu 3 ô một). Cô Bu giải đáp thắc mắc nhé. Giá kể ở gần thì đã cắp cặp sang học cách mặc quần áo cho con rồi.

- Cô Bu thêu backstitch theo kiểu long stitch, nhìn đúng là mềm mại hơn nhiều, giống như 1 nét vẽ vậy, nhưng lâu nay mẹ cháu vẫn chạy backstitch theo kiểu từng ô một, hóa ra là sai à huhuuuu?

Cuối cùng cảm ơn cô Bu và hội Ất Sửu nhiều nhiều (chụt chụt chụt :x :x :x). Lại nhớ vụ các em bút chì yêu của cô Bu em nào cũng có mũ và có nametag đàng hoàng hixhix :((


.

Biết có lúc trang sách cuộc đời lướt nhanh...



DM 39: Bookmark Kiukiu

trích lời một câu rất sến.. từ một bài hát rất bựa...
để tìm ra còn gặp một cơ số thứ rất thối..

chỉ để làm lời dẫn cho một thứ nhỏ bé thế này,
thật là không đáng..







Tự tình khúc

.


[quay lại thời kỳ chảy nước bằng những câu chữ đã cũ]


Thay lời tựa tập nhạc "Tự tình khúc"


Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ. Có khi bày tỏ được thì cũng là những tiếng nói dở dang. Có người giấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: "Cái ta đáng ghét". Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.


Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần trong giấc mơ tôi, bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi nhiều khi sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người.


Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ yên trong những ngăn kéo của quên lãng.


Nơi đây, chúng ta đang sống thêm một thứ định mệnh mới. Định mệnh Việt Nam. Thứ định mệnh đã khép lại những nụ cười. Đã dạy dỗ ta những điều mang trá. Thứ định mệnh đêm rao bán ở công viên, trong những ngõ tối, dưới những khung cửa thấp và chật hẹp. Nhưng may mắn thay, vẫn còn làm nở ra, đây đó, những đời người đẹp đẽ.


Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự khổ đau và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh.


Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế, vì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi, thắm thiết hơn, nên tôi càng thấy yêu mến cuộc đời. Như đứa con ngoan không tuyệt tình nổi với rẫy sắn nương khoai, nơi có bà mẹ suốt đời mắt không sáng nổi một ngày trẩy hội.


Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường.


Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Ðôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung của nhân loạị Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giấy trắng tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ những đất đai, trên đó đời sống không còn bạo lực.


Như thế, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.


Chúng ta đã đấu tranh. Ðang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi nguồn từ khước tước hiệu đó.


Chúng ta đã đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua. Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn về sự băng hoại.


Nhân loại, mỗi ngày, đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân...


Những đấng tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.


Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.


Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng.


Trịnh Công Sơn
11/1972


Em sẽ yêu anh như Tháng Giêng

.

[Roma ơi, tháng Giêng tháng Giêng... nhanh nhanh lên nhé ... tao là công an tuýt còi phía sau]


Em sẽ yêu anh như Tháng Giêng

Phạm Thị Ngọc Liên

Khi bầu trời tràn đầy màu xanh và mặt đất tràn đầy cỏ hoa, nơi em đi qua thời tiết cũng trở nên bồng bột – lúc nắng hiền hòa lúc mưa nhỏ giọt, bầy chim én cứ bay và cứ bay, bầy chim sẻ rộn ràng trên mái ngói. Gió thoang thoảng mùi hương đồng nội – mùi trái cây – mùi nõn chuối, lá dong… Ấy là khi Sài Gòn đi qua mùa đông, khoác áo mới của tháng giêng tơ nõn…


Anh ở xa rất xa nơi có đủ bốn mùa, anh gửi cho em chút tháng giêng rét ngọt, phong thư mở vẫn còn hơi giá buốt như nói với em rằng nhớ anh nhớ anh. Nơi em đi qua, từng vuông cỏ màu xanh cũng nhắc lại những niềm vui thầm kín, anh ở xa vẫn cùng em hò hẹn. Và không gian dịu nhẹ yên lành. Em ngồi hát giữa tháng giêng tơ nõn…


Tháng giêng trong tay em – tháng giêng rét ngọt. Anh như gần rồi lại như xa. Anh bên em như chiếc ghế trước hiên nhà, yên lặng đón em từng sáng trong veo từng chiều mưa đổ. Anh thả quanh em bao nhiêu là gió, em đến nơi nào gió cũng đi theo – gió nồng nàn – gió nóng như thiêu, gió mơn nhẹ – gió mềm như lụa…


Em sẽ yêu anh như tháng giêng thương nhớ. Ôi tháng giêng tháng giêng tháng giêng – Tháng lộng lẫy của cả mười hai tháng – tháng tiếng hót các loài chim – tháng vương miện các lòai hoa – tháng hạnh phúc trăm thứ quả. Tháng giêng không giận hờn không đánh đố, không ích kỷ không đắn đo. Tháng giêng nồng nhiệt dịu dàng. Tháng giêng hy sinh. Tháng giêng tha thứ…


Em sẽ yêu anh yêu anh yêu anh. Tháng giêng đẹp trong từng con chữ. Tháng giêng vuông vắn. Tháng giêng tròn. Tháng giêng pháo bông rực sáng tâm hồn. Tháng giêng dài như sông tháng giêng rộng như biển. Tháng giêng chở những điều tha thiết, nói rằng – Em yêu anh yêu anh…/.

có những lúc trên đường đời tấp nập,, ta vô tình đi lướt qua nhau..

.
IMG_0304