Tiếp bước chuyện cái khung

.
Rằng thì là mà cũng định viết thêm vào chuyện cái khung của Roma cơ mà, sợ Bu mắng vì tội lười, định trả bài luôn thể, nên thôi, mình xin phép được kể chuyện cái khung nơi miền Nam.

Chẳng là nơi này, cũng có một con phố dài miên man, với những cửa hàng đóng khung san sát nhau, nối tiếp nhau như con phố Nguyễn Thái Học quê mình. Ấy thế mà bạn 23ra, cũng phải đi đến hàng thứ 3 mới tìm được cái khung ưng ý, và cóp nhặt được những câu chuyện giải khuây trong lúc chờ đợi.

Nhìn chung, phong trào nhà nhà, người người xxx không còn xa lạ tại nơi phồn hoa đường lớn như này, từ đó nảy sinh ra vấn đề đóng khung cho tranh. Nhà nhà, người người, từ lớn tới bé, từ già tới trẻ đều háo hức mong chờ cho đứa con của mình lên tường, để còn bố cáo với bà con thiên hạ rằng cái sự "nữ công gia chánh" nó hoành tráng đến dường nào. Hồi hộp kết hợp với háo hức, nên ngay khi kết thúc mũi thêu cuối cùng, chị em ta hăm hở mang tranh đi đóng. Thế là có chị hăm hở quá, quên không xóa dấu vết kẻ khung, có những chị đơn giản quá, chỉ giật tranh xong, nhét vào túi để mang đi đóng. Ấy, chậm một ngày không khoe là thua thiệt lắm ý.


Thôi thì, nếu là lỗi cá nhân, thì có thể là do hoàn cảnh, chưa được biết, cơ mà, nơi này, còn nhận bỏ mối của nhiều cửa hàng. Cái mối ruột của hàng khung này, mỗi ngày nhận được rất nhiều bức được nhồi trong cái túi nilon. Bức nào bức nấy vừa to lại vừa nhàu.

Các chàng trai căng tranh thì than lên than xuống rằng, căng mất thời gian lắm, khó lắm vì không làm tranh phẳng được.
Đến khi mình đưa bức tranh thẳng thớm, mà được đàn chị có tiếng dạy bảo phải giặt giũ là lượt trước khi đi đo, cộng thêm tuyên bố xanh rờn rằng "mình tự căng", các chàng trai đồng loạt nhất tề nhìn mình và thỏ thẻ hỏi rằng "chị làm gì mà có súng bắn ghim?"
 Đến lúc khung đã xong, các chàng trai còn hào sảng cho mình mượn súng bắn ghim để mình tự xử ngay tại chỗ.
Thôi thì, đến đây, mượn chuyện cái khung dẫn nhập, mình xin mạn phép được trả bài.
Ảnh chất lượng rất kém vì chụp bằng di động nên xin phép được nợ ảnh có đầy đủ khung cho lần sau, không lại giống như ra ngoài đường mà quên rửa mặt.





Porch retreat


Tôi và em gặp nhau một cách tình cờ.

Một ngày mùa hè, tôi cần mua chỉ DMC để thêu 1 dây đậu làm wedding record cho đứa bạn thân. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đặt mua qua mạng, và bọn con buôn ấy nó rủ rê tôi rằng nếu tôi mua thêm 1 một món gì kha khá nữa thì sẽ được miễn phí vận chuyển.
Vấn đề là 10 con chỉ DMC để thêu dây đậu còn rẻ hơn tiền phí vận chuyển khá nhiều nên tôi đành khuất phục.
Và tôi gặp em. Em sinh ra ở nước Mỹ xa xôi (chứ không phải ở China như các anh chị em khác của em). Tôi thích màu xanh của em, và tôi chợt nghĩ rằng nếu tôi không dùng đến em, tôi có thể bán lại em cho 1 con nghiện tên là R*ma, nó sẽ không từ chối được màu xanh ấy. Và rồi tôi quyết định không bán em đi, không mảy may ân hận, R*ma đã có trong tay đứa em sinh đôi của em rồi, và nó còn nghĩ là chỉ với 1 ngày lao động nữa đứa em sinh đôi của em sẽ ra đời. Nó đâu biết là riêng phần back đã mất một ngày.

Xử lý em không khó, nhưng tôi vấp phải vấn đề khi mua nhà cho em.
Sau khi xin ý kiến của rất nhiều chuyên gia trong ngành, và lên thử khung vài lần, tôi quyết định không dùng bo để cho em được phóng khoáng hơn, và tôi tự nhủ một ngày đẹp trời có điều kiện tôi sẽ mang em về VN tân trang.

Phởn

.
Không hiểu sao hôm nay mình lại phởn.  
Ngồi làm bài tập về nhà mà đầu óc cứ trên mây, bỏ đấy đi viết blog. Hôm qua đến giờ bài post với comment ầm ầm nhỉ?
Mình phởn có thể vì những lý do sau:
Vì chồng đi hội thảo về muộn? khiến cho mình không phải nghĩ đến bữa tối, không phải đặt alarm để ngồi thêu (không thì mình không tự cảm nhận được đã trôi qua bao nhiêu thời gian)
Vì tuyết rơi cho dù mùa đông được cho là đã kết thúc tuần trước? Tuyết khiến mình tự cho phép bản thân không phải ra khỏi nhà nếu không thực sự cần thiết.
Vì cho hơi quá tay liquor vào cốc chocolate lúc nãy? Dạo này mình nghiện cái món nấu chảy dark chocolate cho thêm sữa và rượu tây, xong ngồi nhấm nháp từng thìa. (thế rồi không hiểu sao da mình lại nổi loạn)
Vì giặt xong em tranh cái ghế mới thêu. Bao giờ lên khung xong mình sẽ trả bài nhé, đang đợi em ý khô hẳn.
  làm xong  1 cái coaster đúng ý mình? Mặc dù ý định ban đầu của mình là thêu trên linen nhưng đi mấy hàng đều bị lắc đầu quầy quậy, đành phải mua tạm 1 miếng aida màu vỏ trứng gà công nghiệp (mình tạm gọi là màu café latte cho nó romantic). Mẫu chậu hoa này cũng trong sách của Aoki Kazuko, nhưng mình không đếm xỉa gì đến code chỉ bà ý hướng dẫn cả, mình lấy chỉ thừa bên kit ghế vừa xong, bên đó cũng có chậu hoa mà. 
Mặc kệ cái mùa đông thăm thẳm (mình đang tìm đọc truyện này) ngoài kia, mùa xuân đến trong nhà mình rồi đó.

Ăn theo chuyện cái khung

.
Các siêu nhân ơi, cho mình lời khuyên với. Không bo hay có bo thì hơn?
Thông tin ngoài lề: khung gỗ ikea đạt tiêu chuẩn của siêu nhân khó tính R*ma.




Added by Roma at 22:20, 19/03/2013
Bạn Pipi chọn giúp mình 1/3 options

1. Khung bìa Ikea gọn và nhẹ, vẫn lẹm 1 chút xíu vào tranh nhưng được cái màu đẹp và tiện gửi bưu điện
2. Khung gỗ Ikea đẹp và chắc chắn vừa khít không lẹm không hở chút nào
3. Khung bìa Ikea nhẹ nhưng không họn, màu hợp lý, bo tự cắt, cắt cả vào tay T_T





Chuyện cái khung

.
Người ta thường hỏi mình một câu: "thêu xong để làm gì?". Uhm, thêu xong thì để đóng khung chứ sao. Khung tranh có thể thêm điểm cũng có thể trừ điểm bức thêu tâm huyết của bạn, vì vậy chuyện cái khung không phải là chuyện nhỏ.

1. Chuyện của Roma: nghiện khung tranh sẵn có.
Thất vọng vì các cửa hàng khung quay lưng với chất liệu gỗ, bạn Roma tình cờ phát hiện Uma vẫn bán khung gỗ của Ikea và một số hãng khác. Chất lượng tốt, mẫu mã giản dị hợp với sở thích của mình. Và may mắn là vừa với tranh của mình.


Từ đó bạn Roma lượn Uma, Daiso và Ikea tha về thêm mười mấy cái khung nữa @_@
Thật là chuyện ngược đời khi bạn Pipi cảm thấy mua khung sẵn có là ít lựa chọn thì bạn Roma lại thấy có quá nhiều lựa chọn bạn ko chọn nổi nên tha hết về. Xin báo cáo các nàng mình chính thức nghiện khung tranh ạ (mặt tội lỗi)


2. Chuyện của hàng khung: khách hành khó tính.
Mặc dù có khá nhiều lựa chọn nhưng một vài bức thêu của mình có khổ lạ nên mình tìm đến một hàng khung tranh trên đường Nguyễn Thái Học.
Tiếp đón mình là hai em trai dễ thương. Một em chỉ cho mình các mẫu khung đang bày, toàn là khung nhựa. Mình lắc đầu: khung gỗ cơ. Em trai thuyết phục: khung gỗ bây giờ ai dùng nữa, khung nhựa đẹp hơn và bền hơn, kìa thằng kia ra tư vấn cho chị đi. Thằng kia kêu chị ấy khó tính lắm ko tư vấn đâu. Ơ kìa mình đã nói câu nào ngoài câu khung gỗ cơ, thế mà là khó tính à? Đòi khung gỗ là khó tính à?
Rồi hai em trai cũng lục được trong kho 1 thanh gỗ duy nhất, dài, màu nâu natural, đường nét đơn giản, bản khá rộng giống hệt hình dung của mình. Khung cho bức Hoa Phong Lữ là phải như thế! Sau này về nhà trong lúc căng tranh mình nhìn thấy chữ "tủ bếp" viết ở mặt sau =))


Hai em giúp mình đo đạc lòng tranh rồi bắt đầu tính bo và tư vấn mình bo màu j loại nào. Khách hàng khó tính lại lắc đầu: không bo. Hai em trai: không bo xấu. Bo mới sâu tranh. Không bo em không căng tranh được. Khách hàng buồn cười quá: chị tự căng tranh. Hai em: thế thì chị là siêu nhân!!!
Luôn miệng chê chị khó tính nhưng hai em vẫn chiều khách và làm việc pro rất nhanh nên khách hàng siêu nhân đứng đó chờ lấy khung về luôn hôm sau khỏi phải quay lại. Được chứng kiến thanh gỗ biến thành cái khung là một điều thú vị, từ cắt gỗ, ghép lại, sơn, làm nẹp, bắt vít và cắt kính.
Kết quả mình hoàn toàn hài lòng.


Đấy bạn Roma chỉ cần có thế thôi, khung giản dị không hoa văn, không bo, thực sự tối giản... tại sao lại nói mình khó tính? T_T

3. Chuyện của những người thêu tranh: có nên đem con bỏ chợ?

Có một sự thật là các nàng xí xớn của conduongnang đều vì lý do khách quan hoặc chủ quan mà tự lên khung tranh của mình.
Tỉ mẩn từ lúc các em còn là miếng vải với túm chỉ tới lúc biến thành bức tranh xinh đẹp biết bao niềm vui! Nhưng với mình thì giặt là vui hơn và lên khung là vui nhất!!
Nhìn cái khung mang về, kính mờ bụi mình phải cọ rửa chứ lau chẳng sạch được, mình tự hỏi ở ngoài hàng khung ai lau kính cho tranh của mình? Trong lúc mình căn từng ly cho tranh cân (hoặc lệch một cách chủ ý) mình tự hỏi ở ngoài hàng họ có chăm chút tranh của mình? Có những bức nền toàn half tranh nó lệch đi, góc trở thành nhọn và tù, khi là và căng tranh phải chú ý kéo lại cho vuông, mình tự hỏi ở ngoài hàng ai làm điều đó cho tranh của mình? Mình đã từng thấy họ làm bo che hẳn những góc nhọn và những góc tù đó đi. Điều đó có nghĩa là lẹm vào tranh :((
Tự lên khung tranh không hề khó, tội gì biến niềm vui của mình thành trách nhiệm của người khác, các nàng nhỉ?

Hoa trong lọ cao

.
Trong khi các nàng đang đan và móc (tất nhiên một phần là vì lý do khách quan, trời lạnh, và các nàng có các người mẫu baby), mình vẫn trung thành với cross stitch. Cái này thì do lý do chủ quan là mình đan siêu kém, không hề biết móc. Lúc mình thỏ thẻ đòi mua 1 cái máy khâu để tập may thì chồng mình hỏi mình là tại sao vẫn còn mấy kit chưa thêu mà lại chuyển sang may? Mèn ơi, anh ý nghĩ là mình sẽ thêu hết sạch những thứ mình có rồi mới mua kit khác, or chuyển sang làm việc khác. Mình từ bỏ ý định mua máy khâu, không liên quan gì đến chồng mình cả, mà bởi vì mình nghĩ đến cảnh tay xách nách mang khi rời cái xứ này.
Phần mở bài hơi dài, chuyển sang phần thân bài.
Đây là kit Flowers in tall vase, của Dim, sinh ra tại China, bôn ba qua Mỹ (bán trên Ebay), sau khi mình mua nó được ship sang Nhật, 2 bông hoa đầu tiên được thêu tại Việt Nam, chỗ hoa còn lại và lọ được thêu ở Séc.
Cảm nghĩ của mình khi thêu nó là rất điên tiết với 2 bông hoa màu trắng ở giữa, vốn đã gồm nhiều màu  lờ nhờ từ trắng cho đến ngà, lại nằm đúng phần chart bị tách đôi, cứ gọi là tháo ra tháo vào nhiều lần. Những bông hoa còn lại được thêu trong chủ trương “mỗi ngày một bông hoa” và cứ thế hoa cứ tăng dần, tăng dần...

Phần back cũng khá vật vã, từng cánh hoa đều có back mà.

Mình thích nhất phần French knot bằng chỉ 3, làm nút nào lên nút đấy.


Sau đó nó được lồng trong 1 cái khung sản xuất ở nơi nó sinh ra.


Thật là một kết thúc có hậu.